Hô hấp của Lục Điện Khanh lập tức nặng nề và áp lực, anh nhìn Lâm Vọng Thư một hồi, mới mở miệng: “Lâm Vọng Thư, anh không chỉ muốn chơi qua đường, em có tin rằng trong mắt anh hoàn toàn đều chứa một con ngõ nhỏ hay không? Anh là một người tùy tiện như vậy sao, anh có thời gian rảnh như thế à? Anh dành ra thời gian cùng em, anh cố gắng tận tình làm em vui vẻ, cuối cùng em thì sao, em xem anh là cái gì? Vế trước, em dịu dàng cười nói với anh muốn anh ôm chặt em, muốn anh có thể điên cùng em, vế sau lại nói cho anh biết em chỉ nấu vài bữa cơm qua loa cho anh, rồi còn nói không muốn gả cho anh! Anh còn bị em dỗ ngọt, dù anh tin tuyết rơi vào mùa hè cũng không tin em nữa!
Lâm Vọng Thư khó tin nhìn anh, hỏi: “Chẳng lẽ, anh muốn làm tình nhân cả đời sao? Hay là anh muốn kết hôn với em?
Lục Điện Khanh tủi thân đành nói: “Vì sao không thể? Em cảm thấy anh là người không có trách nhiệm sao?
Lâm Vọng Thư hít một hơi, khiếp sợ hỏi lại: “Anh cảm thấy được sao? Lục Điện Khanh, anh chỉ đang dỗ em thôi hay là muốn chơi em? Lời nói dối này vô nghĩa quá, chúng ta không đáng để giả vờ như thế chứ?
Lục Điện Khanh nghe lời này, huyệt thái dương lại giật giật đau nhức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây