Lâm Vọng Thư sững sờ, sau đó tức giận bất bình: “Chẳng trách lâu như vậy anh mới về. Anh nhốt tôi đói bụng ở trong này, anh thì lại chạy đi ăn thứ này thứ kia, đây không phải là cố ý trả thù tôi à?
Lục Điện Khanh không giải thích: “Cô ăn trước đi. Tôi làm việc một lát sau đó chúng ta bình tính, hòa nhã nói chuyện.
Lục Điện Khanh do dự, vẻ mặt có chút khác thường, nói: “Cô cần uống thuốc không?"
Lâm Vọng Thư ăn no, hoang mang: “Cái gì?
Lâm Vọng Thư suy nghĩ một hồi, tuy rằng cô không hiểu hết nhưng thông qua chữ “bầu đó, cô cũng đoán được đây là thuốc tránh thai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây