Lâm Vọng Thư tiễn Lôi Chính Đức đi và cúi đầu đi lấy nước.
Bể nước ở đây được làm bằng một đoạn thân cây to, khoét rỗng ở giữa để làm bể chứa nước, còn muốn đi múc nước thì phải mất hơn một kilomet.
Cô vác cái thùng trên lưng định đi lấy nước, ai biết vừa đi được vài bước đã nhìn thấy Lục Điện Khanh đứng ở cách đó không xa.
Người đàn ông cao gầy đứng đó, nở một nụ cười ấm áp và nói: “Em muốn đi lấy nước à, anh sẽ đi cùng em đến đó.
Khuôn mặt của Lâm Vọng Thư hơi đỏ lên, cô khẽ gật đầu: “Được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây