Lúc cô cười, Lục Điện Khanh nhìn thấy lá cây mọc xanh um đầy ở trong hoang mạc.
Cuối cùng anh đã tìm lại được càm giác quen thuộc bên trong ánh mắt của cô rồi.
Lâm Vọng Thư nói: “Như thế thì tốt quá.
Lục Điện Khanh cũng nở nụ cười, trong nụ cười đó, anh càng ngày càng thả nhẹ giọng xuống, nói: “Anh có cầm theo một ít đồ ăn, em xem có thích không?
Lâm Vọng Thư nói: “Đồ ăn sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây