Lôi Chính Huệ thấy vậy cũng cắn môi, uất ức nói: “Ông nội, mẹ cháu nói rất có lý, ban đầu Lâm Vọng Thư kia một lòng một dạ muốn gả vào cửa nhà chúng ta, ai ngờ trong hôn lễ đột nhiên giả vờ giả vịt không muốn gả nữa, cháu cảm thấy chuyện này rất quái lạ, cố tình bác Lục cũng đến đó nói chuyện, như nhà bọn họ sao có thể tùy tiện bàn đến chuyện cưới hỏi cho Điện Khanh chứ, chuyện này chắc chắn có ẩn tình! Bây giờ nghĩ lại, chúng ta bị người ta hãm hại rồi, người ta đã lập kế hoạch từ trước lâu rồi!
Biểu cảm của ông cụ Lôi càng lạnh lùng, nghiêm khắc hơn, ông hỏi kỹ càng tỉ mỉ từng chuyện của Lôi Chính Đức vào Lâm Vọng Thư xảy ra năm đó, Lôi Chính Đức trả lời qua loa.
Sau khi nói xong, Thẩm Minh Phương còn nói: “Ba, ba thấy chưa, con đoán nhà họ Lục cúi đầu kiểu đó chắc chắn đang cố ý, ông Lục bình thường cũng không thấy nhiều chuyện, còn vô cùng bận, muốn gặp cũng không thấy bóng đâu, sao bây giờ sao lại có thể đến lễ kết hôn của Chính Đức được, ông ta đã có ý định từ trước!
Ai ngờ, ông cụ Lôi đột nhiên xách lên phích nước nóng trong tầm tay, ném thẳng đến chỗ Lôi Chính Đức.
Bình nước nứt toạc, nước sôi bên trong bắn tung tóe, mọi người cũng giật nảy mình, tay của Chính Huệ cũng bị bắn một chút, nóng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây