Thế nhưng vẻ mặt Lục Sùng Lễ lại rất dịu dàng, kèm theo nụ cười nhẹ, cứ thế lơ đãng nói chuyện cùng cô, dường như tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều không đáng nói.
Thái độ này của ông ấy làm cô thả lỏng, ông ấy hỏi cái gì cô cũng rấtrất tự nhiên trả lời.
Lục Sùng Lễ hỏi thăm một phen, cười nói: “Sắp tới Vọng Thư đã có dự định gì chưa? Hiện tại cháu đã hai mươi mốt rồi, muốn làm việc hay vẫn đi học?
Lâm Vọng Thư nghe được lời này, giật mình, nhưng lại nhớ tới rất nhiều việc, nhớ tới điều mình đã từng mơ ước, nhớ tới tất cả những chuyện bị chôn vùi ở Vân Nam, cũng nhớ tới giấc mơ vụn vặt kia, cùng với công thức vật lý đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rõ.
Bây giờ cô đã hai mươi mốt, không có ai sẽ hỏi cô muốn đi học hay ra ngoài làm việc, hầu như đều sẽ hỏi cô định làm việc gì, chỗ nào tuyển công nhân cô nên tới xin thử.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây