Lập tức ông ấy cười càng lớn hơn, cười đến mức vừa rạng ngời lại vừa bất đắc dĩ: “Lúc cháu còn nhỏ không phải cứ toàn leo cây bên ngoài nhà chú sao? Cháu còn xem Điện Khanh viết chữ nữa, đúng hay không? Chú nhớ rõ có một lần cháu tới, bà Hồ nấu thịt kho tàu cho cháu ăn, cháu cứ khăng khăng cái ôm mâm không chịu bỏ ra, sợ Điện Khanh tranh với cháu, mấy chuyện này chú vẫn nhớ rõ. Năm mười sáu tuổi cháu về quê đúng không, đi Vân Nam, gần đây mới trở về, mấy ngày nay đang định kết hôn với Chính Đức. Mẹ cháu làm việc ở xưởng thực phẩm, ba cháu làm việc ở nhà máy hóa chất, anh trai cháu là Lâm Quan Hải, bây giờ là đầu bếp.
Ông ấy một hơi nói ra nhiều như vậy, cuối cùng Lâm Vọng Thư cũng yên tâm. Những chuyện nhỏ nhặt chân thật trong lời ông ấy nói khiến cô cảm thấy kiên định hơn.
Lục Sùng Lễ thấy cô thả lỏng lại đề nghị: “Chú đưa cháu đi tìm Điện Khanh, cháu cứ nói chuyện thoải mái với Điện Khanh nhé?
Cô sợ Lục Điện Khanh lạnh lùng với cô, không thèm đếm xỉa tới cô, vậy thì chú Lục sẽ càng cảm thấy cô thật là khó hiểu.
Vì thế cô nói: “Cháu vẫn nên tự mình đi thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây