Lôi Chính Đức im lặng nhìn cô, sau đó lại đột nhiên bật cười: “Lâm Vọng Thư, em yên tâm, nên đưa sẽ đưa cho em, anh cũng cho em, em chờ đi.
Nói rồi anh ta đạp xe đạp bên cạnh rời đi.
Lâm Vọng Thư hơi mờ mịt nhìn Lôi Chính Đức, chỉ cảm thấy anh ta khó hiểu.
Những thứ khác cô cũng không muốn, cô chỉ muốn lấy tiền của mình về.
Năm đó cô đi Vân Nam, thuộc về dạng về nông thôn, mới cầm được một chút phí ổn định chỗ ở như thế, thậm chí cô cảm thấy đó là tiền năm năm bán mình của cô, số tiền kia lời cho Lôi Chính Đức, làm sao cô cũng thấy khó chịu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây