Anh ta hít sâu một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nhưng lúc đó đối với anh, đã là lúc tốt nhất tốt tốt nhất, anh cũng từng nghĩ, muốn đưa cái tốt nhất cho em, chỉ là bây giờ anh đã hiểu rõ, cho dù anh có đưa cái tốt nhất ra, thì cũng không là gì cả, cũng không xứng với em.
Lâm Vọng Thư nghe lời này, nhìn Lôi Chính Đức.
Cô biết Lôi Chính Đức nói thật lòng, anh ta thật sự cảm thấy như vậy.
Lúc này, nếu đổi lại là người khác, nếu là cô chỉ sống một lần, có lẽ cô đã có chút cảm động.
Nhưng lúc này cô lại không thấy thế, cô chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, giống như một người đứng ở trên bờ nhìn người ta đang vùng vẫy ở biển khổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây