Lục Hành Uyên vừa liếc đã biết ngay: “Ba, mẹ chắc rất vui đó, ném chúng con đi rồi nè.
Lâm Vọng Thư nhíu mày: “Đứa nhỏ này sao lại nói như thế!
Lục Hành Uyên nghịch ngợm lè lưỡi, nói: “Chẳng phải con đang nói thật đó sao, không có bọn con, mẹ có thể ở nhà làm một đứa nhỏ!
Lâm Vọng Thư lập tức muốn đánh nó.
Lục Sùng Lễ lại vờ như không nghe được câu này, còn Vân Địch chỉ cười không nói gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây