Lâm Vọng Thư ăn bánh bao, cách cửa kính ngơ ngẩn nhìn người đi trên đường.
Mũi cô bỗng hơi chua: “Điện Khanh, có khi nào anh thấy em càn quấy không?
Lục Điện Khanh ăn hai cái bánh bao, lau tay xong mới nói: “Càn quấy thế nào?
Lâm Vọng Thư buông tiếng thở dài: “Anh xem bánh bao có bao nhiêu tiền, một mao có thể mua một cái bánh bao to, anh cho em năm mươi nghìn tệ, năm mươi nghìn tệ có thể mua được năm trăm nghìn cái bánh bao đó!
Năm mươi nghìn tệ bình thường nghe thấy cũng chỉ là một con số, nhưng nghĩ đến năm trăm nghìn cái bánh bao như thế đã cảm thấy là một khoản tiền ghê gớm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây