Giọng nói trầm ấm của Lục Sùng Lễ vang lên từ đầu điện thoại bên kia: "Đồng chí Lâm, bây giờ cha đại diện cho lãnh đạo chúng ta, chuyển lời cám ơn đến con, ông ấy nói các con làm rất tốt."
Lâm Vọng Thư trầm mặc trong chốc lát, dần cảm thấy có nhiệt ý dâng lên trong mắt mình: "Đuổi kịp là tốt rồi."
Lục Sùng Lễ trịnh trọng lại tràn đầy ý cười nói: "Vọng Thư, hôm nay cha cũng rất cảm động, thực ra cha chỉ hỏi con một chút thôi, cũng không ôm hy vọng gì, nhưng con lại làm được, khiến cha cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng rất kinh hỷ. Cha đi làm bao nhiêu năm nay, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng cha chưa từng cảm thấy tự hào và hãnh diện như ngày hôm nay."
Trần Diễm dưỡng bệnh xong lại trở lại làm việc, nhưng lần trở lại này, nhìn ông ấy rõ ràng già hơn trước rất nhiều. Điều này khiến Lâm Vọng Thư rất bất ngờ, ngoài bất ngờ ra còn có chút cảm khái.
Nghe nói quá trình lão hóa không diễn ra với tốc độ ổn định, mà sẽ tăng tốc độ lão hóa đột ngột ở một giai đoạn nhất định.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây