Ninh Bình hít một hơi thật sâu, nói: "Mỗi ngày anh ấy đều thử em."
Lâm Vọng Thư: "Em cứ nói là chị nói, là em chỉ truyền đạt lại lời của chị, truyền đạt lại y nguyên, anh ấy muốn thử gì thì tìm chị, em nói em chỉ đến gửi lời."
Ninh Bình do dự một chút: "Được..."
Ninh Bình đi, Lâm Vọng Thư thở dài một cái, cô đột nhiên cảm thấy Ninh Bình và anh hai sợ là không hy vọng được gì, người anh này của cô là đại lão gia, có kinh nghiệm, khó nắm bắt, đoán chừng Ninh Bình không đợi được anh hai nghĩ thông.
Cô lại không biết làm sao, cảm thấy hai người tùy tiện đi, chỉ là sau khi suy nghĩ một chút về cuộc sống sau này của Ninh Bình, còn phải gói sủi cảo mang đến ngục giam đưa cho anh mình, cô thật sự là cảm thấy chua xót
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây