Một khi đưa ra vấn đề này thì mấy vị chuyên gia khác đều kìm nén đến đỏ mặt, trong lòng Lâm Vọng Thư càng không chắc chắn.
Phải biết là vấn đề nghiên cứu phát minh công nghệ cao, các chuyên gia đã tranh chấp mấy năm không ngừng nghỉ. Nhưng ai ai cũng biết kinh phí của quốc gia có hạn, bên này bên kia đều phải tiết kiệm, ai cũng không biết được bên trên có thể đưa xuống bao nhiêu.
Lâm Vọng Thư tất nhiên không dám nói. Cô sợ nói nhiều thì hù đồng chí Vương bỏ chạy. Nếu như nói ít thì tất nhiên không phải là thua thiệt lớn rồi sao?
Trần Diễm càng khó xử hơn. Đương nhiên ông hy vọng kinh phí nghiên cứu sẽ càng nhiều càng tốt. Dù sao nếu như không có tài chính hùng hậu chống đỡ, một chút tiền cũng không nỡ tiêu thì rất khó có nghiên cứu có tính đột phá. Nhưng vấn đề là nếu như quá nhiều thì chắc chắn lãnh đạo sẽ không phê chuẩn.
Người đã lớn tuổi như vậy nhưng cũng chưa từng cò kè mặc cả với người ta, vừa nhắc đến tiền đã đỏ mặt tía tai không biết nói thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây