Bởi vì hội nghị lần này là chỉ thị từ trên xuống nên gần như không gặp trở ngại gì, cũng không có ai chất vấn. Một số câu hỏi đã được đưa ra tại hội nghị phát triển công nghệ cao trước đây, mặc dù một số người vẫn nghĩ rằng bây giờ Trung Quốc đẩy cao công nghệ thì sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng mà cũng không có ai dám nói gì cả.
Vấn đề này không còn xoay quanh là làm hay không làm, mà là nên làm như thế nào, làm mất bao lâu, làm mất bao nhiêu tiền. Thực ra hội nghị sơ bộ này tất nhiên không thể đưa ra một quyết định gì ngay. Dù sao từ lúc chiến tranh các vì sao đến bây giờ đã hơn hai ba năm, trong nước đã tranh chấp vấn đề này lâu như vậy, hiện tại miễn cưỡng xem như có tiến triển đã khiến người ta kích động lắm rồi. Ai mà biết được sau khi hội nghị kết thúc thì có một người gọi Lâm Vọng Thư và nhóm chuyên gia vào phòng bên cạnh. Vị lãnh đạo này trước đây từng làm thư kiếm kiêm phó viện trưởng viện khoa học, họ Vương.
Mọi người đột nhiên bị lãnh đạo triệu tập như vậy thì trong lòng cũng hơi lo lắng. Ban đầu Lâm Vọng Thư cũng có hơi khẩn trương, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì. Ba chồng Lục Sùng Lễ của cô so với người ta cũng kẻ tám lạng, người nửa cân, cô còn sợ cái gì chứ.
Thái độ của đồng chí Vương thân thiết hòa hoãn. Đầu tiên ông nói đại khái chuyện này, sau đó đề nghị: “Phải làm chuyện này cho tốt. Mọi người cảm thấy chuyện này đại khái thì cần kinh phí bao nhiêu?
Đồng chí Vương nói chuyện này thì mọi người đều nhìn nhau. Đều là người làm nghiên cứu, bình thường chỉ chuyên tâm nghiên cứu học hành, vốn không tiếp xúc đến chuyện tiền bạc. Họ vừa nghe đến hai chữ kinh phí thì đều ngây ra chứ đừng nói là đưa ra một con số dự toán. Bình thường những chuyện này không phải do bọn họ quyết định.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây