Cô nhìn lướt qua đứa con trai cả không có đầu óc của mình, nói: “Đương nhiên là mẹ biết làm. Bình thường mẹ không xuống bếp là vì nguyên liệu nấu ăn của nước ngoài không hợp sẽ làm lãng phí tài năng nấu ăn của mẹ. Các con còn nhỏ, ăn gì cũng được, nên không quan trọng. Bây giờ về nước rồi thì đương nhiên mẹ mong có thể nấu đồ ăn ngon để tận hiếu với ông bà nội các con.
Vân Đích nghe xong thì khẽ cười: “Vậy thì chúng ta sẽ đợi để thưởng thức tay nghề của Vọng Thư.
Lâm Vọng Thư rất có lòng tin: “Mẹ cứ nhìn con đi.
Cô lại nhìn thoáng qua đứa con trai cả. Thằng nhóc thối này, cô xem như nhớ kỹ rồi, một ngày nào đó cô sẽ khiến nó phải hối hận.
Cô mang theo đồ vào bếp. Bảo mẫu thấy vậy cũng lại giúp một tay. Người bảo mẫu này gọi là chị Hồ. Chị Hồ không quen Lâm Vọng Thư nên tất nhiên là có hơi thận trọng với cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây