Trước kia làm bạn cùng phòng thì cô cũng không đề phòng. Bây giờ thì phải phòng hờ, nếu lỡ như cô ta dở trò hung ác thì cô cũng có thể tiếp chiêu. Sau khi Lâm Vọng Thư suy nghĩ rõ ràng mục tiêu của mình thì cũng bắt đầu làm việc.
Cô gọi điện thoại cho những bạn học quen biết với mình. Chỉ cần là những người có quen biết thì đều muốn mời đến, thậm chí dù chuyên ngành không quá hợp, chỉ cần có nghiên cứu đến lĩnh vực liên quan thì cũng dùng đủ mọi cách mời người ta tới.
“Cấp bậc gì chứ? Dù gì bây giờ tôi cũng là nghiên cứu sinh cấp hai. Cô cũng biết nghiên cứu sinh cấp hai trong nước là như thế nào đi? Đó là đãi ngộ cấp văn phòng, là cấp văn phòng đó. Tôi còn chưa đến hai mươi còn không phải đã đến cấp văn phòng rồi sao. Bây giờ trong nước coi trọng sự phát triển của nhân tài, những nhân tài cao cấp như chúng ta rất khan hiếm, quay về đều có thể có được đãi ngộ tốt.
Cô nói khoác về đãi ngộ cấp văn phòng một tràng rồi nói tiếp: “Nếu như cậu đến, tôi có thể giúp cậu xin cho cậu là trợ lý nghiên cứu. Nếu là trợ lý nghiên cứu có thể có được đãi ngộ cấp bộ phận đúng không? Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng tôi dám chắc nếu cậu có thể đến thì tôi sẽ xin giúp cậu thứ tốt nhất, sau này nếu đề bạt cũng sẽ ưu tiên những người như cậu.
Cô bắt đầu khoe khoang với người ta: “Bây giờ quan trọng nhất là quốc gia coi trọng sự phát triển của ngành công nghiệp laser của chúng ta, mà tôi lại muốn tổ chức một phòng thí nghiệm laser. Trước mắt thì trong tay tôi chưa có ai cả, nếu như cậu đến thì tương lai chắc chắn sẽ là phó lãnh đạo của chúng ta. Chúng ta cùng nhau làm rất tốt, chúng ta chính là những người đi đầu ngành công nghiệp laser trong nước. Nếu như không cẩn thận còn có thể ghi danh vào sử sách, cậu nói có đúng không? Cái này còn không quan trọng hơn đãi ngộ kia sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây