Lâm Vọng Thư tưởng tượng cũng đúng. Năm đó hai người nhịn đến năm ba mươi lăm mới kết hôn, sau đó tách ra mười năm vẫn ngọt ngào như lúc đầu. Với tính cách bao dung nho nhã của ba chồng mình, đến tuổi này rồi thì có thể như thế nào chứ?
Hai người sửa soạn xong thì Lục Chấp Quỳ và Lục Thủ Kình cũng đã thay xong quần áo, bên trong là một chiếc áo len dệt tay màu be đặt làm riêng và áo vest nhỏ màu nâu, bên ngoài là một chiếc áo khoác len trẻ em được cắt may cẩn thận, chiếc mũ nồi kết hợp với mái tóc đen ngắn, làm tôn lên khuôn mặt tròn. Kiểu dáng hai bộ đồ giống nhau như đúc khiến người nhìn không thể rời mắt.
Lục Chấp Quỳ sờ tóc xoăn ngang trán của mình, lầu bầu: “Vì sao lại không thẳng chứ, em muốn tóc thẳng. Con thấy tóc xoăn giống con gái.
Lục Thủ Kình liếc cậu bé: “Đây là trời sinh, anh giống mẹ, tóc thẳng. Còn em…
Cậu bé nghiêng đầu đánh giá tóc Lục Chấp Quỳ rồi lại im lặng không nói gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây