Không biết có phải nguyên nhân về nhà không mà trận này làm vô cùng kịch liệt đến mức Lâm Vọng Thư cảm thấy quá giới hạn, lúc nhớ lại cô còn cảm thấy xấu hổ. Cô có hơi tò mò, Lục Điện Khanh vào lúc mấu chốt vẫn luôn trầm mặc hưng phấn chiến đấu. Sao có thể chứ?
Thậm chí cô còn có một suy nghĩ thú vị. Quả nhiên anh rất biết giả vờ. Cũng vì sự kịch liệt này mà cô ngủ một giấc rất ngon, ngày hôm sau ăn uống no đủ lại ngủ tiếp, cả ngày tăm tối, đói bụng thì cứ ăn một chút.
Lúc trời sáng lười ăn cơm, lẩm bẩm không muốn rời giường thì Lục Điện Khanh túm lấy cô giúp cô mang áo khoác vào. Ai biết lại để mấy đứa nhỏ lấy được, Lục Chấp Quỳ như đang bắt cướp: “Mẹ đã lớn rồi mà còn để ba mang áo quần giúp sao?
Lục Thủ Kình nhìn anh trai thì chỉ cảm thấy anh trai mình vô cùng ngốc, chỉ hận không thể đoạn tuyệt tình anh em ngay lập tức.
Lục Điện Khanh lạnh nhạt nhìn hai đứa con trai: “Hai đứa là con trai, mẹ là con gái, có thể giống nhau được sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây