Quan Úc Hinh: “Bây giờ có người đang lôi kéo anh con đi mở tiệm cơm tư nhân. Mẹ đang suy nghĩ, đó là kinh doanh tư nhân, đến cùng thì cũng không được bảo hộ, không muốn để nó làm lắm.
Lâm Quan Hải hít thở sâu: “Mẹ, bây giờ ai cũng kinh doanh kiếm tiền đâu, có thể kiếm được bao nhiêu cứ kiếm thôi, còn ai quan tâm biên chế chứ. Cái tiệm cơm quốc doanh này ngày trước tệ hơn ngày sau, còn không bằng bày quán bán trứng luộc nước trà.
Tiếu Ái Hồng cũng nói: “Tiểu Lý ở trong bếp của Quan Hải, lúc trước kém xa anh ấy. Kết quả người ta mở tiệm cơm, mỗi ngày kiếm được năm trăm đồng. Mẹ, nếu một ngày con kiếm được năm trăm đồng thì con còn cần biên chế làm gì chứ?
Lâm Vọng Thư thấy như vậy thì cũng nói: “Mẹ, thực ra có thể suy nghĩ một chút, đây chính là phương hướng phát triển trong tương lai. Dù sao anh ấy cũng có tài năng, cho dù anh ấy mở tiệm cơm thất bại thì sau này muốn về cũng không phải không về được.
Lục Điện Khanh: “Đúng vậy, Vọng Thư nói rất đúng. Nếu như anh ấy thực sự muốn ra ngoài thử một chút thì cứ thử đi. Nếu lỡ như không được thì dù sau này không hợp ở bếp sau thì chúng ta cũng có thể nghĩ những cách khác, vẫn sẽ có thể sắp xếp ổn thỏa cho anh ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây