Lục Điện Khanh cố ý chạy chậm một chút, dù sao cũng là hẻm, anh sợ đột nhiên có người già, trẻ em lao ra.
Xe đi từ từ, sợ lỡ có con nít từ ngoài cửa xông ra ngoài, còn cố ý bóp còi. Ai mà biết đúng lúc cổng nhà bên cạnh mở ra, một giọng nói vang lên: “Cũng không nhìn xem đây là cổng nhà ai, bóp còi gì chứ?
Theo giọng nói kia, Lâm Vọng Thư liền thấy được một bóng dáng vừa lạ vừa quen. Cách , cửa xe, cô và người kia lướt qua nhau, thế là bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhận ra đối phương.
Lâm Vọng Thư cũng không ngờ vừa quay về đã gặp phải Quan Châu Thanh. Đã mấy năm qua, cô chỉ thỉnh thoảng nghe mẹ mình nhắc về Quan Châu Thanh. Hình như cô ta vẫn luôn không có con, vẫn luôn trị bệnh. Thẩm Minh Phương cảm thấy cô ta không sinh được, muốn ly hôn, nhưng Quan Châu Thanh cắn chết không buông, nói ly hôn thì phải chia tiền cho cô ta.
Sau đó thế nào cũng không biết, Lâm Vọng Thư cũng không hỏi qua. Nhưng lúc này cách một lớp cửa kính, Lâm Vọng Thư có thể cảm giác được ít nhất cuộc sống của Quan Châu Thanh cũng không tệ lắm. Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông hợp thời trang với cổ áo bằng lông cáo, tóc uốn và gương mặt được trang điểm. Nếu như đang không phải ở trong hẻm, trước cổng nhà họ Lôi, nếu như không phải khoảng cách của hai người không xa, bình thường nếu đi trên đường gặp được cô cũng sẽ không nhận ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây