Lục Điện Khanh cúi đầu hôn những giọt nước mắt của cô, giọng nói khàn khàn: "Em nói rồi, anh đã nghe thấy rồi, anh cũng rất yêu em. Lâm Vọng Thư, anh yêu em, yêu em rất nhiều. Chúng ta sẽ ở bên nhau, ở bên nhau mãi mãi."
Bình thường họ không dễ dàng nói ra những lời này. Ngay cả khi hẹn hò họ cũng chưa từng nói, huống chi bây giờ họ đã kết hôn và có cả con rồi. Những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của cuộc sống khiến mọi người không bao giờ nhắc đến những điều này.
Chẳng qua là có lẽ sự nhiệt tình của đám sinh viên trẻ tuổi đêm nay quá mãnh liệt ngay cả bầu không khí cũng tràn đầy nhiệt huyết. Sự bình tĩnh và lý trí được mài giũa trong cuộc sống đều bị xé nát, anh thẳng thắn và nhiệt tình đến mức ngay cả bản thân anh cũng không thể tin được.
Lúc này, xung quanh dòng nước dâng trào, tiếng hò hét của đám sinh viên sóng cao đè sóng trước như biển cả. Có người đứng ra, đám sinh viên được dẫn đi về một hướng.
Một người phụ nữ trèo lên đứng trên yên xe đạp, gõ nhịp, cao giọng chỉ huy mọi người cùng hát quốc ca. Tất cả các giọng hát hội tụ thành một sức mạnh hào hùng, Khẩu hiệu phức tạp cuối cùng hội tụ thành một câu "đoàn kết cùng nhau chấn hưng Trung Hoa'.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây