Lâm Vọng Thư thấy thật nực cười: “Mạo Tinh Tinh, có việc thì nói, đừng có nói xa xôi như vậy. Điều kiện nhà chồng tôi tốt thật, nhưng tôi chưa bao giờ bắt nạt bạn học trong trường cả, cũng không cướp đoạt tài nguyên của ai! Lúc trường nói tôi làm lớp trưởng, tôi chỉ làm có ba ngày rồi từ chức vì sợ người ta nghĩ bậy bạ. Bình thường lớp có hoạt động gì tôi cũng không tranh không giành. Đúng, lúc tôi mang thai thì cần phải chăm sóc đặc biệt, nhưng tôi mang thai, nhà tôi chăm sóc một chút thì làm sao? Chẳng lẽ phải để cả phòng không yên vì cái bụng lớn của tôi à?
Hồ Dương thấy vậy thì vội nói: “Vọng Thư cậu đừng tức giận, cô ấy nói không đúng. Người đang không vui thì cái gì nói cũng có thể nói, cậu đừng để trong lòng.
Trần Lục Nha cũng đi tới khuyên nhủ.
Lâm Vọng Thư nói: “Bình thường nếu tôi có biết chuyện gì ở ngoài thì đều nói với cô hết. Lúc nhà tôi có máy tính, tôi còn sốt sắng nói với mọi người đi qua xem, tôi có giấu cho riêng tôi không? Chồng của tôi có tài liệu từ nước ngoài, chỉnh sửa lại rồi chia sẻ cho mọi người cùng xem, cậu không xem à?
Cô cười lạnh lùng: “Lúc không có gì thì bảo Vọng Thư tốt lắm chồng của Vọng Thư tốt quá. Lúc có việc thì ám ý nhà chúng tôi bắt nạt cô, thế là có ý gì đây? Cái gì tốt cũng phải có phần cho cô mới là tốt, người khác thiếu nợ gì cô à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây