Lâm Vọng Thư vội dời mắt: “Nói chuyện chính nói chuyện chính! Chuyện ra nước ngoài em nghĩ rồi, kỳ thực em không có chuyện gì quan trọng cả.
Lục Điện Khanh: “Hửm?
Lâm Vọng Thư nói ra ý nghĩ của mình: “Mọi thứ phải xem kế hoạch công tác của anh. Nếu anh muốn đi ngay thì em sẽ bỏ hết mọi thứ hiện giờ, đợi ra nước ngoài xong sẽ tìm một ngôi trường để theo học. Em nghĩ chắc sẽ tìm được, mà anh cũng có thể giúp em.
Lục Điện Khanh dịu giọng: “Dĩ nhiên là được. Chỉ cần em muốn, anh có thể giúp em lấy được giấy báo trúng tuyển của bất kỳ trường nào ở Washington.
Theo phong cách của anh, nếu nói được tức là cũng làm được, Lâm Vọng Thư bật cười, nói: “Vậy là ổn. Nếu giờ đi, cùng lắm em chỉ bỏ học phần hơn một năm, nhưng bù lại có thể được nền khoa học kĩ thuật tiên tiến của chủ nghĩa đế quốc phương Tây hun đúc. Còn nếu đợi tốt nghiệp xong mới đi, vậy em có thể cầm được bằng tốt nghiệp của Bắc Đại, còn được thêm mấy năm Đại học vui vẻ ở ngôi trường này. Như thế cũng được mà, đúng không? Hoặc là dứt khoát không đi luôn, em thấy cũng không vấn đề. Dù sao chuyên ngành của em ở Trung Quốc cũng có vài chuyên gia, mà nền tảng nước mình cũng không quá kém. Bây giờ việc giao lưu với quốc tế thông thuận, ở trong nước cũng không có nghĩa là tụt hậu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây