Lục Điện Khanh: "Sao anh chưa ngủ."
Lâm Vọng Thư thở dài: “Đến lúc dọn đến Tân Nha Khẩu rồi chúng ta ngủ riêng nha anh.
Nói xong, màn đêm đặc sệt khẽ nặng nề, ngay cả hơi thở của anh như ngừng lại theo.
Giọng anh khàn khàn và kiềm lực: "Tại sao?"
Lâm Vọng Thư nhận ra có lẽ anh ấy đã hiểu lầm gì đó, vội vàng nói: "Em sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh. Anh ngủ một mình thì có thể ngủ ngon hơn."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây