Lục Điện Khanh an ủi: "Không sao đâu, nhà ở Tân Nha Khẩu lớn lắm."
Anh nói thêm: "Em đừng lo lắng về vấn đề tiền bạc, mặc dù chi phí sẽ nặng hơn một chút nhưng không sao. Việc cho con bú thì vất vả hơn, con ra đời thì cho uống sữa bột đi. Sữa bột mà mẹ anh lần lượt gửi đến, chắc có thể uống được một thời gian. Gần đây anh đã được tăng lương, vì anh lên hai cấp một lúc, cộng thêm một số thứ khác, một tháng khoảng hơn tám mươi tệ. Nói chung đủ cho chúng ta tiêu xài, với lại ba cũng sẽ phụ giúp chúng ta.
Lâm Vọng Thư nghe xong cũng yên tâm, cô thích nghe những lời thế này.
Mặc dù trong thâm tâm cô biết rằng mình không cần phải lo nghĩ, nhưng trong tiềm thức cô vẫn sợ hãi trước áp lực của việc nuôi dạy hai đứa trẻ và một tương lai mờ mịt nào đó.
Thậm chí cô còn nhớ đến tiếng khóc tức tưởi của đứa trẻ mà nhà họ Lôi ôm về, sợ vô cùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây