Cô hít một hơi thật sâu, coi như so với người ở thế giới này sống lâu hơn mười năm, cô quá biết, tầm quan trọng của tia laser ở tương lai, nếu như tia laser cứ phát triển trì trệ như thế này, khoa học kỹ thuật của quốc gia sẽ phải chịu sự kìm hãm nghiêm trọng, đến tiếp sau này làm sao mà phát triển, cô cũng không dám nghĩ tới.
Lâm Vọng Thư cảm thấy rất đau đầu, cô không biết nên làm cái gì, cuối cùng cô cũng nghĩ đến một cách, gửi đi một bức thư nặc danh, len lén gửi cho giáo sư Hồ đức cao vọng trọng, hy vọng ông có thể có được cơ sở dẫn dắt.
Kiếp trước, ông và giáo sư Tịch Minh là bạn, nghiên cứu lĩnh vực này cũng có điểm giống nhau, phỏng đoán có thể hiểu được những thứ này.
Cô muốn, mình cũng chỉ là người bình thường, đây chính là điều duy nhất mình có thể làm vì quốc gia này.
Làm xong cái này, sau đó trốn tránh, cô chạy tới nhà mẹ ở phường Bạch Chi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây