Lâm Vọng Thư: "Thật ra Điện Khanh là người giản dị, không quan trọng hóa vấn đề tiền bạc. Còn con, tuy con cảm thấy có tiền rất tốt, nhưng chỉ cần đủ tiêu là được. Có lẽ ở trong mắt của mẹ, cuộc sống của chúng con rất giản dị, nhưng xét theo mức sống chung ngày nay, cuộc sống của bọn con còn tốt hơn rất nhiều người. Tất nhiên, mẹ sắp xếp kỹ lưỡng như vậy cũng là điều tốt, mở sẵn con đường tương lai cho bọn con."
Nghe thấy những lời này, mẹ Lục mỉm cười buông tiếng thở dài, ôn tồn nói: "Dù sao các con vẫn còn trẻ, bản thân cha con là người khắc kỷ phụng công(*), khó tránh khỏi bỏ quên các con, bình thường các con gặp phải khó khăn gì trong công việc hay sinh hoạt, các con nên nói ra, nếu không sợ rằng ông ấy sẽ không nghĩ tới."
(*)Khắc kỷ phụng công: Chữ "Khắc" ở đây có nghĩa là kiềm chế, còn chữ "Phụng" là thừa hành. Ý của câu thành ngữ này có nghĩa là nén việc tư, lấy việc công làm trọng, dùng để ví về người nghiêm khắc với bản thân, một lòng vì việc công.
Lâm Vọng Thư không nhịn được nói: "Cha rất tốt với các con."
Cô kể lại một số chuyện ngày xưa, chẳng hạn như lần Lục Điện Khanh bị bệnh cha đã rất lo lắng, chẳng hạn như cha quan tâm giúp đỡ cô rất nhiều trong khoảng thời gian Lục Điện Khanh ra nước ngoài công tác, mà cô ở trong nước chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây