Cô cứ vậy nhào tới, không thèm kiêng kỵ gì, mang theo gió tuyết lạnh lẽo nhào vào lòng anh.
Lục Điện Khanh cũng ôm chặt lấy cô, do xung lực quá lớn, người suýt nữa đứng không vững.
Biết làm thế này có hơi khác người, biết bọn họ đang ở ngoài đường, nhưng ai bảo bọn họ đã chia lìa suốt mấy tháng, ai bảo hôm nay vừa lúc trời đổ trận tuyết lớn.
Anh kéo valy hành lý, ngồi trên chuyến bay với hành trình bay kéo dài hai mươi tiếng, sau khi xuống máy bay cũng mặc kệ gió bão lặn lội đường xa trở về nhà, mặc kệ gió bão quét qua trên mặt. Khao khát được nhìn thấy cô đã chất đống ở trong lòng anh, đã đạt tới đỉnh điểm, khiến anh không muốn kìm nén sự thôi thúc đang muốn phun ra từ đáy lòng.
Anh nâng khuôn mặt của cô lên, cúi đầu nhìn cô, nhìn cô nở nụ cười hạnh phúc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây