Lâm Vọng Thư: “Vậy thì tốt rồi. Em còn muốn liều thêm một năm, làm thật tốt công việc của mình. Nếu như khôi phục lại kỳ thi đại học thì em còn muốn thi nữa, lên đại học rồi còn muốn học tập thật tốt. Nếu như mang thai sinh con sớm thì đến lúc đó cuộc sống của em chỉ có thể vậy quanh con cái. Hơn nữa, em chưa chắc có thể sinh con đâu. Lúc đầu em đã nói với anh là em sinh con khá khó khăn.
Cô nghĩ con người chính là như vậy. Trước khi kết hôn, nếu như biết nhất định phải sinh con thì chắc chắn cô sẽ rút lui. Lúc đó thì đau khổ mất mát, nhưng cũng không có tổn thương gì lớn. Nhưng bây giờ đã kết hôn, hai người lại thân mật như vậy. Lúc này nếu như nói bắt buộc phải sinh con thì thực sự là như một mũi tên ngay ngực, khiến cho người ta lùi không được mà tiến cũng không xong. Nói thẳng ra là chi phí chìm quá lớn, khiến cho người ta không nỡ. Dù sao cũng có vài cặp đang sống tốt, nhưng vì một chút bất đồng cũng quyết định ly hôn rất dứt khoát.
Lục Điện Khanh cúi đầu nhìn cô chăm chú. Anh trầm mặc một lát mới trầm giọng nói: “Không có gì cả. Lúc bắt đầu anh đã nói chúng ta có thể không có con. Hơn nữa trừ cô anh ra, cũng không có ai gây áp lực trên phương diện này cho chúng ta. Bên phía ba mẹ anh có thể làm chủ được, ông nội anh nhiều cháu chắt như vậy cũng không thiếu cháu ở chỗ chúng ta. Em không cần phải lo lắng gì cả.
Lâm Vọng Thư: “Ừ, em biết rồi.
Lục Điện Khanh: “Chuyện thi đại học thì không phải cuối năm cũng là đầu năm nay, phải xem cụ thể quá trình phê duyệt. Tin tức này đã được xác thực, sinh viên của những năm trước cũng sẽ tham gia, tuổi tác rất thoải mái, chắc chắn em sẽ có cơ hội. Em cứ tranh thủ thi đại học trước đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây