Lục Điện Khanh lắc đầu, anh nói một cách yếu ớt: “Bây giờ quá muộn rồi, nhà bọn họ có người lớn tuổi, bảy tám giờ đã ngủ rồi. Lúc này chúng ta qua đó thì sẽ đánh thức cả nhà người ta dậy. Tự chúng ta đi là được rồi.
Lâm Vọng Thư: “Vậy thì đạp xe, em chở anh.
Nói xong cô mặc áo quần vào cho anh, sau đó cô lấy tiền, đỡ anh, lại lấy thêm một cái thắt lưng dài. Cô nghĩ lạt nữa đỡ anh ngồi sau xe đạp, dùng dây này cột lại, nếu không lỡ anh có rơi xuống chỗ nào.
Lục Điện Khanh nhìn cô như vậy thì miễn cưỡng bật cười: “Không sao đâu, anh vẫn ổn, sẽ không rơi đâu.
Lâm Vọng Thư: “Vậy anh ngồi đằng sau ôm eo em là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây