Lâm Vọng Thư nhìn Ninh Bình như vậy thì nhớ đến anh trai mình. Thực ra Ninh Bình và anh trai cô là như thế nào hình như cũng không quá quan trọng. Cô biết cuộc đời anh trai mình đã thay đổi, Ninh Bình hẳn cũng là như vậy, mọi thứ đều sẽ không như lúc trước nữa. Đời này, mọi người có thể sống rất tốt. Nhưng Ninh Bình hiển nhiên là vẫn nhớ Lâm Thính Hiên, nhắc đến Lâm Thính Hiên thì cô bé có vẻ khổ sở, còn nói lần trước đến Lâm Thính Hiên không để ý đến mình.
Bây giờ cô bé đã không còn che giấu gì nữa, viết hết suy nghĩ lên mặt mình.
Lâm Vọng Thư nhớ đến anh trai mình thì cũng bất đắc dĩ. Chuyện này đầu óc anh ấy chậm chạp, cô còn có thể làm gì được, người ta cũng không thể nhồi nhét được.
Đi ra đi vào như vậy thì thỉnh thoảng cũng sẽ đụng trúng người nhà họ Lôi. Từ sau lần đó, người nhà họ Lôi đã an tĩnh lại, gặp cô cũng sẽ miễn cưỡng khách sáo nói chuyện vài câu.
Nghe ý Quan Úc Hinh thì Quan Châu Thanh như ăn phải mật vậy, nhất quyết phải gả cho Lôi Chính Đức, nói Lôi Chính Đức tốt với cô ta như thế nào. Quan Kính Thành muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây