Bà cụ nghe xong thì thở dài: “Trách không được, hóa ra là vì như vậy. Thằng nhóc nhà họ Lôi cũng thật là, không thể thành đôi với cháu mà lại còn ở cùng em họ cháu, đúng thật sự là buồn nôn. Chuyện này làm không đúng đạo lý chút nào.
Lâm Vọng Thư: “Cũng không dám nói như vậy, có thể do người ta nhìn trúng, ai mà biết được.
Con dâu của người biên tập già lại nói: “Dì thấy Tiểu Lâm cháu là người thành thật. Cháu và nhà họ Lôi không thành nói không chừng là do bọn họ đã thông đồng trước rồi. Thời đại bây giờ con người rất phức tạp, cháu đây là bị bọn họ bẫy rồi.
Chuyện này Lâm Vọng Thư chưa từng nghĩ đến, cô cảm thấy không nên nói như vậy: “Bọn họ ở bên nhau lúc nào cháu cũng không biết. Dù sao chuyện của bọn họ cháu cũng lười suy nghĩ nhiều. Bọn cháu cũng đã chia tay từ lâu, đã sớm không dây dưa gì nữa.
Thế là hai bà lại an ủi cô một phen, xong xuôi cô mới dẹp đường về nhà. Trong lòng vô suy nghĩ, con hẻm này thực ra không khác gì đại tạp viện, chỉ mấy chuyện mà chưa đến nửa ngày đã đồn đi khắp nơi. Nhưng dù sao tự mình trong sạch là được rồi, còn về phần bọn họ? Cứ mặc kệ bọn họ muốn làm ầm ĩ gì thì làm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây