Lục Điện Khanh chìa tay ra, lẳng lặng nhéo đầu ngón tay của cô, thấp giọng nói: "Không sao, em không cần quan tâm đâu."
Lâm Vọng Thư hừ nhẹ, trong đầu thầm nghĩ anh đương nhiên là không sao rồi, đó là cha anh. Nhưng em lo lắng.
Trên thực tế, cô biết cha Lục Điện Khanh là người rất tốt, vừa rồi ông ấy nở nụ cười ôn hòa thân thiện với cô, hơn nữa cũng bao dung với hành vi có vẻ hơi thất lễ của mình.
Nhưng cũng chính vì ông ấy bao dung với mình, nên cô mới sinh lòng áy náy thấp thỏm, càng muốn mình biểu hiện tốt hơn, thậm chí còn có phần lo được lo mất.
Nếu ông ấy không tốt, dù là bày sắc mặt khó coi giống như Lục Tri Nghĩa, cô sẽ không thèm quan tâm, thậm chí còn không khách sáo phản bác lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây