Lâm Vọng Thư nâng mi mắt lên nhìn, đôi mắt ôn hòa bình tĩnh từ xưa đến nay của anh giờ trở nên cực kỳ nồng đậm, nhưng lại như đang ẩn nhẫn khắc chế, thậm chí đến hô hấp cũng trở nên trầm lắng.
Khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, cô đỏ mặt tới mang tai: "Anh không mệt à?"
Lục Điện Khanh chăm chú nhìn cô, trầm khàn nói: "Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, đôi mắt em giống như bầu trời đêm, vừa đen vừa sáng, anh chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào vừa sáng vừa tối như vậy."
Nói xong, anh chậm rãi hôn lên khóe mắt của cô.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Lục Điện Khanh cùng đi đến con ngõ ở phường Bạch Chỉ với Lâm Vọng Thư.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây