Lục Điện Khanh hơi bất ngờ, cũng dừng đôi đũa trong tay lại: "Lâm Vọng Thư, anh thấy hiếm khi em nghĩ muốn mua đồ ăn cho người khác đấy."
Lâm Vọng Thư: "Anh có cái giọng gì, biểu tình gì đấy? Em có phải chỉ ăn một mình đâu… lần trước anh mua kẹo hồ lô cho em, em còn phải băn khoăn nghĩ cách đút cho anh ăn mấy miếng!"
Lục Điện Khanh cười nói: "Bây giờ em có vẻ có quan hệ rất tốt với học sinh trong lớp em nhỉ?"
Lâm Vọng Thư: "Cũng tạm ổn, kỳ thực đám học sinh này cũng không tốt lắm, có nhiều đứa rất vô sỉ, nếu là trước kia, có nhìn em cũng chẳng thèm nhìn."
Cô bất đắc dĩ buông tiếng thở dài nói: "Nhưng giờ bọn họ đều là học sinh của em, nếu đã là học sinh của mình, em thấy nhìn nhiều cũng thuận mắt hơn."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây