Lâm Vọng Thư hừ nhẹ một tiếng: “Em chẳng thèm lo, nếu họ làm khó em thì em phủi mông bỏ đi là được, còn anh thì dọn tàn cuộc.
Lục Điện Khanh cười ra tiếng, anh cúi đầu hôn cô, nói nhỏ: “Cưới vợ rồi, có phiền thế nào cũng phải chịu thôi.
Sau khi hôn một cái, anh vẫn không buông cô ra.
Lâm Vọng Thư đoán được ý của anh, cô nói nhỏ: “Đừng có quậy, trời sáng rồi.
Lục Điện Khanh: “Khoá cửa rồi mà, cũng chẳng có ai tới đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây