Lục Điện Khanh nhẹ nhàng chạm môi vào cần cổ trắng trẻo, mịn màng và thon gọn của cô, thì thầm: "Bẫy em thì đã sao? Em muốn anh yêu em say đắm nhưng anh cũng muốn trong mắt em chỉ có mỗi mình anh mà. Em cho anh một phần thì anh sẵn lòng đáp lại em gấp đôi, nhưng em chẳng cho anh thứ gì thì không được đâu. Làm người phải biết phải trái chứ Lâm Vọng Thư."
Lâm Vọng Thư chẳng nói năng gì. Cô dựa vào người anh, nhắm mắt lại trong tiếng nhạc du dương.
Lục Điện Khanh cúi đầu nhìn cô một cách chăm chú, nghĩ rằng cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Thế là anh hơi giận dỗi, thậm chí một phút giây nào đó anh còn muốn cắn xé cô. Anh thèm cái hương vị của đóa anh đào, thèm cả hai trái vú sữa mịn màng, trắng như tuyết ấy.
Song, đúng lúc đó, cô bỗng lẩm bẩm: "Em cũng không biết em yêu anh chừng nào nữa, nhưng ít nhất bây giờ em rất yêu anh, em cũng hạnh phúc vì chúng mình có thể ở bên nhau như kiếp này."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây