Ông cụ Lôi nghe vậy cũng nhíu mày, sầm mặt nhìn con trai, con dâu mình, lại nói: "Tây thành, Tuyên Vũ phải không? Cách nói này tôi cũng đã từng nghe rồi!"
Cả phòng im lặng không tiếng động, chẳng ai dám hé răng.
Ông ấy thở dài một tiếng: "Tôi đánh người Nhật xong thì đánh quân Tưởng, thắng lợi rồi, vào thành phố mới nghe người ta nói đến chuyện này! Trước kia..."
Ông ấy nói với vẻ bấc đắc dĩ: "Trước kia, ông ba già của mấy người đây này, là trốn trong hang cùng ngõ hẻm trên núi, ăn trấu nuốt tro, không ngờ mới có ba mươi năm cỏn con trôi qua, con trai con dâu tôi vào thành phố đã bắt đầu biết Tây thành với Tuyên Vũ, biết ai cao ai thấp rồi!"
Ba Lôi lẫn Thẩm Minh Phương bị dọa đến mức vội vã đứng dậy. Ba Lôi lại trừng vợ mình, nước mắt Thẩm Minh Phương lập tức rơi xuống, tuôn ra một tràng: "Ba, con sai rồi, con sai rồi, lúc đó con nói vậy cũng do tức giận thôi..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây