Vẻ mặt lúng túng Thẩm Minh Phương có thể trực tiếp làm được bảng pha màu khi bà ta nhìn thấy Lục Hoằng Đạo, bình thường bà ta là người nói năng hành động rất có đường lối, lời nói cực kỳ hình thức, nhưng vào chính thời điểm này lại ngây người ra đó hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Sau đó bà cứng người nhìn con trai mình, làm thế nào mà bà ta là gặp phải đứa con trai như thế này chứ, rốt cuộc đã nói rõ rành với người ta về việc cầu hôn chưa, chuyện gì thế này đây chứ?
Nhìn sắc mặt của nhà họ Lâm hôm nay kìa, nhìn mình thì giống như xua đuổi quỷ, nhìn thấy nhà họ Lục thì tươi cười rạng rỡ, một đám người xung quanh cứ nhìn như thế không phải mất mặt lắm sao? Nhục nhã chết đi được, cả đời này không còn mặt mũi nhìn ai được nữa.
Lôi Chính Đức mấp máy môi, anh ta nhìn Lục Điện Khanh mà không dám tin, rồi sau đó lại nhìn Lâm Vọng Thư. Anh ta không thể nào hiểu nỗi, làm thế nào cũng không cách gì hiểu được, hai người này làm thế nào lại hòa lẫn vào nhau được? Bọn họ, làm thế nào bọn họ có thể hòa lẫn vào nhau được?
Lục Điện Khanh lên tiếng trước, giọng nói nhẹ nhàng: “Chính Đức, anh biết là hôm nay tôi đến để cầu hôn Vọng Thư, lúc trước tôi có nói qua rồi, tôi đã đăng ký kết hôn rồi, nhớ phải gọi chị dâu đấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây