Quan Úc Hinh phụt cười: “Có thể làm gì? Đương nhiên là mời các người về cho, con gái trong sáng nhà chúng tôi còn phải kết hôn với người khác nữa, các người có chán ghét người khác người khác cũng không nên chán ghét theo kiểu này, ngôi miếu nhỏ của chúng tôi không thỉnh nỗi vị phật lớn như các người đâu, tôi xin các người đấy nhanh chóng dọn ra khỏi chỗ đất này đi.
Thẩm Minh Phương nhướng mày, nực cười.
Lôi Chính Đức nhìn Lâm Vọng Thư: “Vọng Thư, trong cuộc hôn nhân của chúng ta anh sẽ cho em đầy đủ cả trong lẫn ngoài, hai chúng ta đã đi đến bước này rồi em không cần phải nói những lời giận dỗi kia, lát nữa bọn anh vỗ mông rời đi em lại chạy đi đâu khóc? Em cho rằng anh không biết suy nghĩ của em hay sao?
Lâm Vọng Thư cười: “Cái gì mà bảo hai chúng ta đi đến bước này? Lôi Chính Đức anh nói cho rõ ràng, tôi với anh có chuyện gì sao? Không phải là tìm hiểu một năm sao? Anh là một người đàn ông anh đi làm tổn hại thanh danh của tôi, tôi là một cô gái trong sạch, không phải vì yêu đương một năm mà anh lại đi bốc phét mấy lời nói nhảm về tôi, phần mộ tổ tiên nhà anh bị người ta đào hay là người lớn trong nhà anh đều từ Bát Đại Hồ Đồng* mà ra nên không dạy anh, mở miệng ra là hắt nước bẩn lên người tôi?
*Bát Đại Hồ Đồng: Khu đèn đỏ, khu phố nơi buôn hoa bán phấn thời xưa ở Trung Quốc
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây