Giọng nói khi ấy phiên dịch rất trong trẻo, trầm và nhẹ nhàng, thậm chí đôi khi còn có vài câu hài hước khiến người ta ôm bụng cười.
Lục Điện Khanh như thế này là điều mà Lâm Vọng Thư chưa từng gặp qua.
Sau khi Lục Điện Khanh kết thúc buổi phiên dịch bèn lùi sang một bên sau đó đến gần một bên hành lang khác không để lại dấu vết gì, anh ấy đi đường vòng đến hàng ghế.
Sau khi trở về chỗ ngồi của mình, anh khẽ nghiêng đầu của mình muốn nói chuyện thì thầm với Lâm Vọng Thư, nhưng Lâm Vọng Thư không để ý chỉ chuyên tâm thưởng thức âm thanh du dương của đàn vĩ cầm.
Lục Điện Khanh thấy vậy cũng không nói gì mà dồn sự chú ý lên sân khấu, đợi đến khi bài nhạc kết thúc, anh muốn nói chuyện nhưng cô lại ra hiệu cho anh tập trung nghe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây