Lâm Vọng Thư cười khanh khách nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Lục Điện Khanh, nếu anh đã nói là không lây, vậy bây giờ em muốn hôn anh một cái.
Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt Lục Điện Khanh hơi cứng lại.
Anh yên lặng nhìn cô một lúc, sau đó liếc nhìn bốn phía xung quanh, may là lúc này trong quán không có nhiều người, sau khi bày đồ ăn phục vụ cũng đã đi về phía sau.
Anh nhìn Lâm Vọng Thư, thấp giọng cảnh cáo nói: “Lâm Vọng Thư, ăn nhiều vào, nếu đợi thêm một lúc nữa anh không thanh toán cho đâu, để em lại đây luôn.
Lâm Vọng Thư ngậm miệng lại: “Được rồi, em không nói nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây