Đôi mắt đen láy của Lôi Chính Đức nghiêm túc nhìn cô: "Anh còn chưa bắt đầu mà."
Lâm Vọng Thư: "Anh nói đi."
Lôi Chính Đức cúi đầu rít một hơi thuốc lá, nhẹ nhàng nhả khói rồi mới nói: "Anh đã nói chuyện với chị anh rồi, chị ấy không chịu đến xin lỗi em, anh cũng bó tay. Thật ra, nghĩ lại thì anh đúng là thằng hèn, chẳng có tiếng nói gì trong gia đình, những lúc em chịu thiệt thòi anh cũng chẳng làm gì được."
Mặt Lâm Vọng Thư không hề có biểu cảm nào.
Lôi Chính Đức tiếp tục giãi bày: "Vọng Thư, đúng là mẹ anh đã nói một vài lời phải gọi là khó nghe, làm em khó chịu, tính tình chị anh cũng chẳng phải tốt gì cho cam, nhưng hai người họ sinh ra đã thế rồi, anh cũng không làm gì được. Từ nhỏ anh đã phải nghe hai người đó nói chuyện kiểu thế, bảo đổi cũng khó. Đôi lúc hai người đó cũng mắng anh, anh cũng chịu đựng đó thôi. Anh không để bụng. Sống với hai người họ thì không thể nhỏ nhen được."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây