Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ khi luyện chữ của anh: đầu hơi cúi, ngón tay thon dài, sạch sẽ cầm bút, ngồi trong sân đi hết nét này đến nét khác nom vô cùng nghiêm túc.
Lúc đó cô chẳng hiểu vì sao trên đời lại có một người nhàm chán đến thế...
Sau khi những vụn ký ức như những giọt nước thuở bé ùa về, Lâm Vọng Thư nhận ra giữa mình và Lục Điện Khanh có rất nhiều kỷ niệm chung.
Có điều không biết có phải là vì sau này hai người xa cách nhau hay không mà những kỷ niệm thuở ấu thơ mất dần sự ấm áp của nó. Cứ thế, anh trở thành một anh hàng xóm thờ ơ, lạnh lùng, suy nghĩ sâu xa trong trí nhớ của cô.
Điều này ít nhiều gì cũng khiến Lâm Vọng Thư có chút hụt hẫng. Cô nghĩ mình đã phải lòng Lục Điện Khanh rồi thì nhất định phải dứt hình ảnh Lục Điện Khanh hơn ba mươi tuổi kia khỏi hiện tại mới phải.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây