Ba Lục Điện Khanh dịu dàng nho nhã nên sẽ không ở chung với bọn họ, mẹ Lục Điện Khanh ở Hồng Kông, tuy là bà ấy là bóng đèn mỹ nhân nhưng tính tình còn ổn, mà tất nhiên bà ấy khinh thường việc quản giáo, tóm lại hai người có những tháng ngày dễ chịu tự tại, căn bản không có phiền não gì.
Sau khi anh xuất ngoại thì cô sẽ hơi cô đơn, nhưng như vậy thì thế nào, trông coi tòa nhà lớn như vậy nhiều tiền như vậy thì cô có chuyện gì còn không hài lòng?
Cô thi lên đại học, không có gánh nặng kinh tế thì có thể luôn được đào tạo sâu, đi học thạc sĩ tiến sĩ, sau này làm giáo sư đại học thoải mái giảng bài, không cần vì quan tâm đồng tiền mà lao lực, không cần xuống biển mà có thể dốc lòng làm nghiên cứu thì có lẽ còn có thể tạo ra vài thành tích, mở mày mở mặt một phen...
Lâm Vọng Thư càng nghĩ càng thấy đắc ý, tương lai này hạnh phúc nằm ở trong tầm tay cô, thật ra cô không có lý tưởng gì lớn, sống lại cả một đời thì cô có thể trải qua tháng ngày thư thái là được rồi, mà bây giờ, cô thấy tháng ngày thư thái đang ở trước mắt.
Cô thỏa mãn hít vào một hơi, bắt đầu lấy sách của mình ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây