Trong nhà Thẩm Khai Dược, Chu Đại Ny đã đi rồi, mấy đứa trẻ vẫn bám lấy Tô Tinh Dạ không chịu xuống.
Thẩm Gia Bảo nắm chặt quần áo cô, bĩu môi: “Mẹ, mẹ đi nhiều ngày như vậy.”
Tô Hiểu Dương dựa vào một bên khác của cô, liếc mắt nhìn Thẩm Gia Bảo, “Ngốc, vì am gái còn chưa khỏi bệnh, không thể về.”
Tô Hiểu Liễu ngồi trên một chân cô, “Đúng vậy, mẹ, con nghe lời anh cả, không khóc, chỉ là con nhớ mẹ.”
Tô Tinh Dạ cười tủm tỉm nghe bọn trẻ bày tỏ nỗi nhớ, hôn lên trán từng đứa, “Mẹ cũng nhớ các con, em gái cũng nhớ, tối nay mẹ muốn kể cho em gái nghe chuyện Tôn Ngộ Không, em gái còn không chịu, giơ ba ngón tay, muốn đợi ba anh cùng nghe.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây