Tô Tinh Dạ từ từ đi xuống dốc, trở lại chỗ bọn trẻ, ngồi xổm xuống cho chúng xem: “Nhìn này, màu đỏ rực, đẹp không? Tên của nó là nấm linh chi.”
“Ăn được không ạ?” Thẩm Gia Bảo đưa tay sờ sờ.
“Con chỉ biết ăn thôi, đây là thuốc đấy.” Tô Tinh Dạ giải thích.
Thẩm Gia Bảo vội rụt tay lại: “Đắng ạ.”
Tô Tinh Dạ cũng không nói thêm gì nữa, cẩn thận cất cây nấm linh chi vào túi vải mang theo, xách túi lên: “Đây không phải là thuốc chữa bệnh, sau này mẹ sẽ kể cho các con nghe, bây giờ chúng ta về bắt cá thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây