Tô Tinh Dạ đã để ý sẵn một chỗ, cách bờ hồ khoảng mười phút đi bộ.
Chỗ của họ có thể coi là lưng chừng núi, độ cao so với mực nước biển khoảng một nghìn mét, thảm thực vật khá phong phú, cả rừng lá kim và rừng lá rộng đều có, theo lời Thẩm Khai Dược thì nếu tiếp tục leo lên trên, đến đỉnh núi cao nhất, thì một bên kia chính là biên giới, trên đó ngoài lãnh nguyên ra thì không có loài thực vật nào khác.
Có lẽ là do góc độ đặc biệt, chỗ nàng chọn, tuyết bị gió thổi bay chỉ còn lại một lớp mỏng, có thể nhìn thấy cả cát sỏi và cỏ khô trên mặt đất, đi vào trong nữa chính là sườn núi, kéo dài lên phía trên, địa thế ngày càng dốc, những cây tuyết tùng và bạch dương cao thấp đan xen kéo dài lên phía trên.
Đến nơi, gió quả nhiên lớn hơn những chỗ khác, may mà cô đã mặc quần áo dày cho bọn trẻ, không chỉ đội mũ mà còn đeo cả khẩu trang bông dày do cô tự làm.
“Ở đây không có tuyết, nhìn này, trên mặt đất có rất nhiều đá, chúng ta hãy tìm những viên đá nhỏ đẹp mang về nhà, sau này mẹ sẽ dạy các con làm đồ thủ công.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây