Trần Anh sắp xếp cho con một tiết tự học, rồi trực tiếp về nhà.
Vừa vào cửa, bà Lưu đang ngồi ở phòng khách may vá quần áo, đứa bé nằm trên giường trong, quả nhiên là đang khóc, nắm tay nhỏ xíu đưa lên miệng cắn qua cắn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bà Lưu vốn dĩ làm như không nghe thấy, thấy Trần Anh sa sầm mặt, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt ngượng ngùng, “Giờ này vẫn chưa đến trưa, sao cô lại về rồi?”
Bà ta buông quần áo xuống, “Con bé đói rồi, đói rồi, tôi đang định pha sữa mạch nha cho con bé đây.”
Trong lòng bà ta khó hiểu, con dâu này cái gì cũng tốt, chỉ có dạy học là vô cùng nghiêm túc, chưa đến giờ ăn trưa tan học, chưa bao giờ về nhà, có khi nào phải chấm bài tập gì đó, đều là sáng sớm mang theo một ít đồ ăn, đến trưa cũng không về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây